Các động vật chân đốt không cắn phổ biến hơn ở Mỹ bao gồm
Ruồi cát
Con mòng
Ruồi hươu
Ruồi đen
Ruồi chuồng trại
Muỗi
Bọ chét
Bọ xít hút máu
Bọ bánh xe
Một số bọ nước
Tất cả các động vật chân đốt này, trừ những con rệp và những con bọ nước, mặc dù cũng hút máu, nhưng không có độc.
Truyền bệnh là mối quan tâm chính liên quan đến muỗi đốt. Muỗi có thể truyền
Thành phần trong nước bọt động vật chân đốt rất khác nhau, và các vết thương do vết cắn gây ra khác nhau từ vết sẩn nhỏ đến các vết loét lớn kèm sưng và đau cấp tính. Viêm da cũng có thể xảy ra. Hậu quả nghiêm trọng là nhiễm trùng thứ phát hoặc phản ứng quá mẫn, có thể gây tử vong ở những người nhạy cảm. Các chất gây dị ứng ở bọ chét có thể gây dị ứng đường hô hấp ngay cả khi không có vết cắn ở một số người.
Vị trí và hình dáng của vết đốt và thương đôi khi gợi ý chẩn đoán nguồn gây ra. Ví dụ, vết cắn của ruồi đen thường ở cổ, tai và mặt; bọ chét thường cắn rất nhiều vết, chủ yếu là trên bàn chân và chân; và vết cắn của rệp thường xuất hiện thành tập hợp dải, thường thấy trên thân mình.
Điều trị các vết cắn của động vật chân đốt khác
Chăm sóc vết thương hàng ngày
Đối với ngứa, dùng kháng histamine hoặc corticosteroid
Vết cắn của động vật chân đốt phải được làm sạch, bôi kháng histamin hoặc corticosteroid dạng kem hoặc thuốc mỡ để giảm ngứa. Các phản ứng quá mẫn nặng cần được điều trị.