Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy (AML)

(Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy)

TheoAshkan Emadi, MD, PhD, West Virginia University School of Medicine, Robert C. Byrd Health Sciences Center;
Jennie York Law, MD, University of Maryland, School of Medicine
Đã xem xét/Đã chỉnh sửa Thg 10 2023

Trong bệnh bạch cầu cấp dòng tủy (AML), sự chuyển dạng ác tính và sự tăng sinh không kiểm soát được của tế bào gốc dòng tủy biệt hóa bất thường, tồn tại lâu dài với số lượng tế bào chưa trưởng thành cao lưu hành và thay thế tủy bình thường bằng các tế bào ác tính. Các triệu chứng bao gồm mệt mỏi, xanh, dễ bị bầm tím và chảy máu, sốt, và nhiễm trùng; các triệu chứng của thâm nhiễm tế bào Bệnh bạch cầu ngoại tủy chỉ xuất hiện ở khoảng 5% bệnh nhân (thường là biểu hiện da). Xét nghiệm tiêu bản phết máu ngoại biên và tủy xương là dấu hiệu chẩn đoán. Điều trị bao gồm hóa trị liệu cảm ứng để đạt được sự lui bệnh và hóa trị liệu sau lui bệnh (có hoặc không có ghép tế bào gốc) để tránh tái phát.

(Xem thêm Tổng quan về Bệnh bạch cầu.)

Hiệp hội Ung thư Hoa Kỳ ước tính rằng tại Hoa Kỳ vào năm 2023 sẽ có khoảng 20.000 ca mắc bệnh bạch cầu cấp dòng tủy (AML) mới và khoảng 11.300 ca tử vong, hầu hết đều ở người trưởng thành. AML phổ biến hơn ở nam giới một chút so với phụ nữ, nhưng nguy cơ trung bình cả đời ở cả hai giới tính là khoảng 0,5% (1 trong 200 người Mỹ).

AML bao gồm khoảng 25% bệnh bạch cầu ở trẻ em, thường phát triển ở trẻ sơ sinh. Tỉ lệ mắc bệnh bạch cầu cấp dòng tủy tăng lên theo tuổi; nó phổ biến hơn ở người lớn, với tuổi khởi phát trung bình là 68. AML cũng có thể xảy ra như là một ung thư thứ phát sau khi hóa trị hoặc xạ trị cho một loại ung thư khác. AML thứ phát rất khó điều trị chỉ bằng hóa trị.

Sinh lý bệnh của AML

Tương tự như bệnh bạch cầu cấp dòng nguyên bào lympho, bệnh bạch cầu cấp dòng tủy là do một loạt các sai lệch di truyền. Sự biến đổi ác tính thường xảy ra ở tế bào gốc vạn năng, mặc dù đôi khi nó liên quan đến tế bào gốc biệt hóa với khả năng tự tái tạo hạn chế. Tăng sinh bất thường, nhân dòng vô tính, biệt hóa không bình thường và giảm quá trình apoptosis (chết tế bào theo chương trình) dẫn đến việc thay thế các yếu tố máu bình thường bằng các tế bào ác tính.

Phân loại AML

Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy có một số thể phụ và u tiền thân được phân biệt với nhau bởi hình thái học, miễn dịch học, hóa mô học và bất thường di truyền (xem thêm Phân loại ung thư dòng tủy của Tổ chức Y tế Thế giới (World Health Organization, WHO) năm 2016) tất cả đều có ý nghĩa quan trọng đối với tiên lượng và điều trị. Bảy lớp được mô tả trong phân loại của WHO, bao gồm

  • AML với các bất thường di truyền tái phát

  • AML với những thay đổi liên quan đến chứng rối loạn sinh tủy xương (AML-MRC)

  • AML liên quan đến trị liệu (t-AML)

  • AML, không quy định khác (NOS)

  • Ung thư tủy

  • Tăng sinh tủy liên quan đến hội chứng Down

  • ung thư tế bào đôi gai

Tiêu chuẩn hình thái học từ hệ thống phân loại Pháp-Mỹ-Anh (FAB) trước đây được sử dụng cho các phân nhóm không được quy định khác (NOS).

Bệnh bạch cầu cấp tiên phát (APL) là một phân nhóm của AML với các bất thường di truyền tái phát. Bệnh bạch cầu cấp tiền tủy bào (APL) là một phân nhóm đặc biệt quan trọng, chiến từ 10 đến 15% các trường hợp AML, đặc biệt ở tuổi trẻ hơn (trung vị 31 tuổi) và dân tộc (người Tây Ban Nha và Bồ đào nha). Bệnh nhân thường có rối loạn đông máu (ví dụ, đông máu nội mạch [DIC]).

AML liên quan đến trị liệu (t-AML) là một phân nhóm của AML do điều trị trước đó với một số thuốc chống ung thư (ví dụ, các thuốc alkyl hóa, hydroxyurea và các thuốc ức chế topoisomerase II). Hầu hết các t-AML xảy ra từ 3 đến 10 năm sau khi điều trị ban đầu, với độ trễ lâu hơn đối với các tác nhân alkyl hóa và hydroxyurea (độ trễ trung bình từ 5 đến 7 năm) so với các thuốc ức chế topoisomerase II (độ trễ trung bình 6 tháng đến 3 năm). Các tác nhân kiềm hóa gây ra sự mất đoạn nhiễm sắc thể và sự chuyển đoạn không cân bằng. Hydroxyurea gây ra del (17) p và cũng ức chế TP53 hoạt hóa. Chất ức chế Topoisomerase II dẫn đến sự chuyển đoạn nhiễm sắc thể cân bằng.

Ung thư tủy được đặc trưng bởi sự thâm nhiễm da ngoài tủy (leukemia cutis), lợi và các bề mặt niêm mạc khác.

Triệu chứng và dấu hiệu của AML

Các triệu chứng của bệnh bạch cầu cấp dòng tủy có thể xuất hiện chỉ vài ngày đến vài tuần trước khi được chẩn đoán. Các triệu chứng xuất hiện phổ biến nhất là do sự tạo máu bị gián đoạn

  • Thiếu máu

  • Giảm tiểu cầu

  • Giảm bạch cầu hạt

Thiếu máu có thể biểu hiện với mệt mỏi, yếu, nhợt nhạt, khó chịu, khó thở khi gắng sức, nhịp tim nhanh và đau ngực khi gắng sức.

Giảm tiểu cầu có thể gây chảy máu niêm mạc, dễ bầm tím, xuất huyết/ban, chảy máu cam, chảy máu lợi và chảy máu kinh nguyệt nhiều. Đái máu và chảy máu đường tiêu hóa thường ít phổ biến. Bệnh nhân có thể có biểu hiện xuất huyết tự phát, bao gồm máu tụ trong sọ hoặc trong ổ bụng.

Giảm bạch cầu hạt (giảm bạch cầu trung tính) có thể dẫn đến nguy cơ cao nhiễm trùng, bao gồm cả những căn nguyên do vi khuẩn, nấm và vi rút. Bệnh nhân có thể bị sốt và nhiễm trùng nặng và/hoặc tái phát. Nguyên nhân gây sốt thường không được tìm thấy, mặc dù giảm bạch cầu hạt có thể dẫn tới dễ nhiễm khuẩn có thể đe dọa đến tính mạng.

Bệnh bạch cầu thâm nhiễm ngoài tùy có thể có nhiều dạng khác nhau, bao gồm sẩn hoặc nốt, và mảng, và có thể có ban đỏ, nâu, xuất huyết, hoặc màu xám/xanh xám.

Tình trạng thâm nhiễm tế bào của bệnh bạch cầu ở các hệ cơ quan khác có xu hướng ít phổ biến hơn ở AML so với ALL; Tuy nhiên:

  • Sự xâm nhập có thể làm to gan, lá lách và các hạch bạch huyết.

  • Thâm nhiễm tủy xương và màng xương có thể gây đau xương và khớp.

  • Sự xâm nhập màng não có thể dẫn đến chứng liệt dây thần kinh sọ, đau đầu, triệu chứng thị giác hoặc thính giác, tình trạng tinh thần thay đổi và cơn thiếu máu não cục bộ thoáng qua.

Chẩn đoán AML

  • Công thức máu (CBC) và tiêu bản phết máu ngoại biên

  • Xét nghiệm tủy xương

  • Xét nghiệm hóa học tế bào, di truyền tế bào, miễn dich, sinh học phân tử

Chẩn đoán bệnh bạch cầu cấp dòng tủy được thực hiện khi các tế bào tạo dòng tủy ≥ 20% tế bào có nhân tủy hoặc ≥ 20% tế bào nonerythroid khi thành phần hồng cầu là > 50%, hoặc ở bất kỳ tỷ lệ blast nào khi có bất thường di truyền tế bào tái phát [t(8;21), t(15;17), inv(16) or t(16;16)]. Chẩn đoán có thể được thực hiện bởi các tiêu chí tương tự bằng cách sử dụng máu ngoại vi.

Công thức máu và tiêu bản phết máu ngoại biên là những xét nghiệm đầu tiên được thực hiện: nếu có giảm tế bào máu, có xuất hiện blast có thể nghĩ đến bệnh bạch cầu cấp. Blast có thể chiếm 90% số bạch cầu thấy trên tiêu bản phết máu ngoại biên.

Cần chẩn đoán phân biệt với thiếu máu bất sản, nhiễm virus cũng như nhiễm khuẩn tăng bạch cầu đơn nhân, thiếu vitamin B12, thiếu folate nếu giảm tế bào máu trầm trọng. Phản ứng Bệnh bạch cầu (sự tăng bạch cầu đáng kể [ví dụ, bạch cầu > 50.000/mcL, > 50 × 109/L] được tạo ra từ tủy xương bình thường) đối với bệnh truyền nhiễm không bao giờ biểu hiện với số lượng tế bào blast cao.

Xét nghiệm tủy xương (chọc hút và sinh thiết kim) thường được thực hiện. Tế bào blast trong tủy xương thường từ 25 đến 95% ở bệnh nhân AML.

Các xét nghiệm hóa học tế bào, di truyền, phân loại miễn dịch, di truyền phân tử giúp phân biệt blast dòng lympho với blast dòng tủy cũng như các tiến trình bệnh lý khác. Các xét nghiệm hóa học tế bào bao gồm nhuộm myeloperoxidase dương tính trong các tế bào có nguồn gốc tủy. Sự kết tinh của các hạt giàu myeloperoxidase dẫn đến sự hình thành các thể Auer (các thể vùi trong bạch cầu hạt), đặc trưng cho AML. Phát hiện các chất chỉ điểm miễn dịch đặc hiệu (ví dụ, CD13, CD33, CD34, CD117) là rất cần thiết trong việc phân loại các bệnh bạch cầu cấp tính.

Các bất thường về tế bào học quan sát được trong AML bao gồm t(15;17), trisomy 8, t(8;21), inv(16) hoặc t(16;16) và 11q23.3 sắp xếp lại (xem bảng Bất thường tế bào học trong bệnh bạch cầu cấp dòng tủy).

Bảng
Bảng

Các bất thường di truyền tế bào ít phổ biến hơn bao gồm

  • t(9;11)(p22.3;q23.3)/MLLT3-KMT2A

  • t(1;22)(p13.3;q13.1)/RBM15-MKL1

  • t(6;9)(p23;q34.1)/DEK-NUP214

  • inv(3)(q21.3q26.2)

Các phát hiện khác trong phòng thí nghiệm có thể bao gồm tăng axit uric máu, tăng phosphat máu, tăng kali huyết, hạ canxi huyết và tăng axit lactic dehydrogenase. Những phát hiện này chỉ ra một hội chứng ly giải khối u. Nồng độ transaminase gan và/hoặc creatinin trong huyết thanh tăng cao và cũng có thể có giả hạ đường huyết.

CT đầu được thực hiện ở những bệnh nhân có triệu chứng ở hệ thần kinh trung ương. Siêu âm tim hoặc chụp nhiều điểm (MUGA) thường được thực hiện để đánh giá chức năng tim cơ bản trước khi đưa ra anthracyclines, đó là các chất gây độc cho tim.

Điều trị AML

  • Đối với bệnh nhân phù hợp về mặt y học: Hóa trị (cảm ứng và củng cố) có hoặc không có ghép tế bào gốc tạo máu

  • Đối với bệnh nhân suy nhược cơ thể: Liệu pháp điều trị ít xâm lấn

  • Đối với tất cả: Chăm sóc hỗ trợ

Điều trị bệnh bạch cầu cấp dòng tủy phụ thuộc vào tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân. Những bệnh nhân phù hợp về mặt y học thường có xu hướng trẻ hơn và có các bất thường về tế bào học có nguy cơ thấp hơn, tình trạng chức năng tốt hơn và ít mắc bệnh hơn so với những bệnh nhân yếu.

Bởi vì điều trị AML là phức tạp và tiến triển, nên được thực hiện tốt nhất tại trung tâm chuyên khoa nhất, đặc biệt là trong giai đoạn tiến triển (ví dụ, cảm ứng thuyên giảm); thử nghiệm lâm sàng là lựa chọn đầu tiên khi có.

Phù hợp y học với bệnh nhân mắc AML

Ở những bệnh nhân phù hợp về mặt y học, điều trị ban đầu là hóa trị liệu để đạt được sự thuyên giảm hoàn toàn. Bệnh nhân thuyên giảm sau đó trải qua điều trị củng cố có thể bao gồm ghép tế bào gốc tạo máu đồng loài.

Sự thuyên giảm hoàn toàn được định nghĩa là < 5% tế bào blast trong tủy xương, số lượng bạch cầu trung tính tuyệt đối 1000/mcL (> 1 × 109/L), số lượng tiểu cầu 100.000/mcL (> 100 × 109/L), và không phụ thuộc vào truyền máu.

Phác đồ cảm ứng cơ bản (được gọi là 7+3) bao gồm cytarabine bằng truyền tĩnh mạch liên tục hoặc liều cao trong 7 ngày; daunorubicin hoặc idarubicin được dùng trong 3 ngày trong cùng thời gian. Điều trị thường dẫn đến sự ức chế tủy xương, có nhiễm trùng hoặc chảy máu. Thời gian phục hồi tủy dài. Trong thời gian này, cần chăm sóc hỗ trợ và điều trị phòng ngừa.

Tỷ lệ thuyên giảm hoàn toàn với 7+3 là khoảng 70% đến 85% (di truyền thuận lợi – xem Tiên lượng bệnh bạch cầu cấp dòng tủy dựa trên một số bất thường về di truyền học tế bào thường gặp), 60% đến 75% (di truyền trung gian) và 25% đến 40% (di truyền bất lợi); tỷ lệ thuyên giảm hoàn toàn cũng phụ thuộc vào từng bệnh nhân cụ thể và các yếu tố nguy cơ khác của bệnh (ví dụ: AML thứ phát so với AML mới phát). Tuy nhiên, hầu hết các bệnh nhân đạt được mức thuyên giảm hoàn toàn với 7+3 (hoặc một phác đồ thông thường khác) đều tái phát.

Tái cảm ứng thường được khuyến cáo cho bệnh nhân bị bệnh bạch cầu tồn dư vào ngày 14, mặc dù không có bằng chứng chất lượng cao cho thấy nó cải thiện kết quả. Bệnh bạch cầu còn sót lại được định nghĩa là biến chứng của tủy xương > 10% với tủy xương > 20%. Các phác đồ tái cảm ứng được đề nghị bao gồm liều lượng khác nhau của cytarabine. Một số bao gồm anthracyclines có hoặc không có tác nhân thứ ba.

Một số loại thuốc có thể được sử dụng với hoặc thay vì hóa trị 7+3 truyền thống. Việc bổ sung midostaurin, một thuốc ức chế kinase, vào hóa trị liệu dường như giúp kéo dài thời gian sống thêm ở một số bệnh nhân (ví dụ: người lớn < 60 tuổi với AML đột biến FLT3 mới được chẩn đoán) (1). Gemtuzumab ozogamicin (một chất liên hợp kháng thể-thuốc định hướng CD33) có thể được phối hợp với hóa trị liệu trên những bệnh nhân mắc AML dương tính với CD33 mới được chẩn đoán. Gemtuzumab ozogamicin đôi khi cũng được sử dụng như đơn trị liệu cho cảm ứng và củng cố.

Một giai đoạn củng cố thuyên giảm trong nhiều phác đồ. Điều này có thể được thực hiện với cùng một loại thuốc được sử dụng để cảm ứng hoặc các loại thuốc khác. Cytarabine liều cao có thể làm kéo dài thời gian lui bệnh, đặc biệt ở bệnh nhân < 60 tuổi. Đối với những bệnh nhân có AML không APL di truyền thuận lợi trong việc thuyên giảm hoàn toàn lần đầu, việc củng cố bằng cytarabine liều cao được coi là liệu pháp sau điều trị chuẩn.

Liệu pháp duy trì bằng công thức bào chế đường uống của azacitidine có liên quan đến thời gian sống thêm toàn bộ lâu hơn đáng kể và thời gian sống thêm không tái phát so với giả dược ở những bệnh nhân > 55 tuổi đã thuyên giảm lần đầu sau khi hóa trị liệu chuyên sâu và không phải là ứng cử viên cho việc ghép tế bào gốc tạo máu (2).

Một sự kết hợp liposome của daunorubicin và cytarabine có sẵn để điều trị cho người lớn với AML (t-AML) mới được chẩn đoán liên quan đến rối loạn sinh tủy (AML-MRC). Sự kết hợp này cho thấy sự vượt trội về tỷ lệ sống sót so với cytarabine tiêu chuẩn cộng với daunorubicin (phác đồ 7+3) ở bệnh nhân từ 60 đến 75 tuổi với t-AML hoặc AML-MRC mới được chẩn đoán (3).

Ghép tế bào gốc đồng loài thực hiện trong lần thuyên giảm hoàn toàn đầu tiên nói chung có thể cải thiện kết quả ở bệnh nhân có tế bào di truyền trung gian hoặc nguy cơ bất lợi. Thông thường, phải mất từ 6 đến 12 tuần để chuẩn bị cho việc ghép tế bào gốc. Các khuyến cáo là tiến hành với hóa trị liệu cytarabine liều cao tiêu chuẩn trong khi chờ ghép tế bào gốc. Các tình trạng có thể khiến bệnh nhân không đủ điều kiện để ghép tế bào gốc tự thân bao gồm tình trạng hoạt động kém hiệu quả và suy giảm chức năng phổi, gan hoặc thận từ vừa đến nặng.

Trong APL và một số trường hợp khác của AML, đông máu nội mạch rải rác (DIC) có thể có ngay khi chẩn đoán và có thể tồi tệ hơn khi tế bào Bệnh bạch cầu bị ly giải và giải phóng ra chất tiền đông. Trong APL có t(15;17), all-trans retinoic acid (tretinoin) điều chỉnh DIC trong 2 đến 5 ngày; kết hợp với daunorubicin hoặc idarubicin. Phác đồ này có thể đạt lui bệnh ở 80-90% bệnh nhân và mang lại thời gian sống dài từ 65 đến 70%. Arsenic Trioxide cũng rất hiệu quả trong APL. Liệu pháp nhắm mục tiêu với tretinoin và asen trioxide mà không có hóa trị liệu gây độc tế bào thông thường được chấp nhận rất tốt và đã rất thành công trong APL với tỷ lệ thuyên giảm hoàn toàn 100% và tỷ lệ chữa khỏi > 90% (4).

Bệnh nhân thể trạng yếu với AML

Ở những bệnh nhân lớn tuổi và yếu về mặt y học, điều trị ban đầu thường ít xâm lấn hơn.

Vì độ tuổi trung vị để chẩn đoán AML là 68 tuổi nên hầu hết bệnh nhân mới được chẩn đoán đều được coi là cao tuổi. Bệnh nhân lớn tuổi có nhiều khả năng mắc bệnh kèm theo làm hạn chế các lựa chọn điều trị. Những bệnh nhân cao tuổi cũng có nhiều khả năng có các bất thường về di truyền học tế bào có nguy cơ cao hơn (ví dụ: kiểu nhiễm sắc thể phức tạp, đơn nhiễm sắc thể 7), AML thứ phát phát sinh từ hội chứng loạn sản tủy hoặc ung thư tăng sinh tủy hoặc AML kháng đa thuốc.

Mặc dù hóa trị liệu chuyên sâu thường không được sử dụng ở bệnh nhân cao tuổi, tuy nhiên việc dùng hóa trị vẫn cải thiện tỷ lệ thuyên giảm hoàn toàn và thời gian sống thêm toàn bộ ở bệnh nhân < 80 tuổi, đặc biệt là những người có kiểu nhiễm sắc thể có nguy cơ thuận lợi. Đạt được sự thuyên giảm hoàn toàn cũng cải thiện chất lượng cuộc sống bằng cách giảm nhập viện, nhiễm trùng và yêu cầu truyền máu.

Các chất ức chế methyltransferase DNA decitabine và azacitidine là các chất tương tự nucleoside pyrimidine điều chỉnh DNA bằng cách giảm sự methyl hóa các vùng của các gen ức chế khối u. Thuốc cải thiện kết quả lâm sàng ở những bệnh nhân cao tuổi bị AML mới mắc cũng như những người mắc s-AML (AML dẫn đến hội chứng rối loạn sinh tủy), t-AML (AML liên quan đến trị liệu) và AML chứa các đột biến TP53. Một trong những loại thuốc này có thể được sử dụng đơn độc làm phương pháp điều trị bước đầu cho nhiều bệnh nhân cao tuổi, đặc biệt là những người có tình trạng chức năng/hoạt động bị tổn hại, rối loạn chức năng cơ quan hoặc sinh học khối u (ví dụ: kiểu nhiễm sắc thể, sai lệch phân tử) dự đoán đáp ứng kém với hóa trị liệu chuyên sâu.

Venetoclax, một thuốc ức chế protein chống apoptotic BCL-2, được sử dụng phối hợp với azacitidine, decitabine hoặc cytarabine liều thấp để điều trị AML mới được chẩn đoán ở người lớn ≥ 75 tuổi hoặc có bệnh đi kèm khiến không thể sử dụng thuốc hóa trị cảm ứng chuyên sâu. Trong một nghiên cứu ở giai đoạn 3, những bệnh nhân chưa được điều trị trước đây với AML được xác nhận không đủ điều kiện cho liệu pháp gây cảm ứng tiêu chuẩn được chọn ngẫu nhiên để dùng azacitidine cùng với venetoclax hoặc giả dược. Tỷ lệ thuyên giảm cao hơn và thời gian sống thêm ở những bệnh nhân dùng azacitidine phối hợp với venetoclax lâu hơn so với những bệnh nhân chỉ dùng azacitidine (5).

Glasdegib, một thuốc ức chế con đường hedgehog, cũng có thể được sử dụng, phối hợp với cytarabine liều thấp để điều trị AML mới được chẩn đoán ở những bệnh nhân trên 75 tuổi hoặc ở những bệnh nhân có bệnh kèm theo loại trừ việc sử dụng hóa trị liệu gây cảm ứng tích cực.

Ivosidenib, một thuốc ức chế isocitrate dehydrogenase-1 (IDH1), cũng được sử dụng cho những bệnh nhân AML đột biến IDH1 mới được chẩn đoán, những người ≥ 75 tuổi hoặc những người mắc bệnh đi kèm không thể sử dụng hóa trị liệu gây cảm ứng tích cực.

Sau khi điều trị cảm ứng và với tình trạng hoạt động thích hợp, bệnh nhân cao tuổi có thể trải qua ghép tế bào gốc tạo máu đồng loài. Ghép tế bào gốc tạo máu đồng loại kéo dài thời gian sống thêm ở bệnh nhân cao tuổi. Nếu bệnh nhân không phải là ứng cử viên của phác đồ điều trị tích cực hoàn toàn, có thể sử dụng phác đồ giảm mức tích cực (không loại bỏ tủy). Những bệnh nhân già và yếu không trải qua ghép tạng thường tiến hành hóa trị liệu củng cố (ví dụ, cytarabine hoặc kết hợp cytarabine và anthracycline với liều thấp hơn so với sử dụng để điều trị cảm ứng).

AML tái phát hoặc kháng thuốc

Bệnh nhân không đáp ứng (kháng thuốc) và bệnh nhân tái phát thường có tiên lượng xấu. Sự thuyên giảm thứ hải có thể đạt được ở 30% đến 70% bệnh nhân tái phát sau lần điều trị đầu tiên. Những lần thuyên giảm thứ hai này đạt được dễ dàng hơn ở những bệnh nhân có lần thuyên giảm ban đầu > 1 năm và/hoặc có di truyền tế bào thuận lợi và thường ngắn hơn thời gian thuyên giảm lần đầu.

Bệnh nhân AML tái phát hoặc kháng thuốc có thể là ứng viên cho ghép tế bào gốc đồng loài điều trị trước bằng hóa chất tái cảm ứng. Nhiều phác đồ điều trị bằng hóa trị liệu bao gồm các liều lượng khác nhau của cytarabine kết hợp với các thuốc như idarubicin, daunorubicin, mitoxantrone, etoposide, thuốc chống chuyển hóa (ví dụ, cladribine, clofarabine, fludarabine). Phác đồ có chứa decitabine và azacitidine đôi khi được sử dụng.

Truyền tế bào lympho từ người cho là một lựa chọn khác trong AML tái phát hoặc kháng thuốc nếu ghép tế bào gốc đồng loài không thành công. Các chiến lược điều trị mới khác bao gồm enasidenib, một chất ức chế isocitrate dehydrogenase-2 (IDH2), hoặc ivosidenib, một chất ức chế isocitrate dehydrogenase-1 (IDH1), có thể hữu ích cho bệnh nhân người lớn bị AML tái phát hoặc kháng trị IDH2 hoặc đột biến IDH1 và gemtuzumab ozogamicin, có thể được sử dụng làm đơn trị liệu cho AML tái phát hoặc kháng trị.

Gilteritinib là một chất ức chế kinase được sử dụng để điều trị bệnh nhân trưởng thành bị AML tái phát hoặc kháng trị với đột biến FLT3. Trong nghiên cứu giai đoạn 3, những bệnh nhân ngẫu nhiên nhận gilteritinib có thời gian sống lâu hơn đáng kể so với những bệnh nhân được điều trị bằng hóa trị liệu (6).

Các tế bào thụ thể kháng nguyên thể khảm T (CAR-T) nhắm đích CD123 hoặc CD33 và liên hợp kháng thể-thuốc nhắm đích CD33 cũng đã được sử dụng trong các thử nghiệm lâm sàng (7).

Chăm sóc hỗ trợ

Chăm sóc hỗ trợ tương tự trong các thể bệnh bạch cầu cấp và có thể bao gồm

  • Truyền máu

  • Thuốc kháng sinh

  • Truyền dịch và kiềm hóa nước tiểu

  • Hỗ trợ tâm lý

Truyền khối hồng cầu và khối tiểu cầu khi cần thiết cho những bệnh nhân bị thiếu máu hoặc chảy máu. Truyền tiểu cầu dự phòng được thực hiện khi tiểu cầu giảm xuống < 10.000/mcL (< 10 × 109/L). Thiếu máu (nồng độ hemoglobin < 7 hoặc 8 g/dL [70 đến 80 g/L]) được điều trị bằng cách truyền khối hồng cầu. Truyền bạch cầu hạt thường không được sử dụng.

Thuốc kháng sinh thường cần thiết để dự phòng và điều trị vì bệnh nhân bị ức chế miễn dịch; ở những bệnh nhân như vậy, nhiễm trùng có thể tiến triển nhanh chóng với ít tiền dược lâm sàng. Sau khi thực hiện các nghiên cứu và nuôi cấy thích hợp, những bệnh nhân sốt có số lượng bạch cầu trung tính < 500/mcL (< 0,5 × 109/L) nên bắt đầu điều trị bằng kháng sinh diệt khuẩn phổ rộng có hiệu quả chống lại các vi khuẩn gram dương và gram âm (ví dụ: ceftazidime, piperacillin/tazobactam, meropenem). Nhiễm nấm, đặc biệt là nấm phổi rất khó chẩn đoán nên CT ngực phải được thực hiện sớm (72 giờ, tùy theo mức độ nghi ngờ) để phát hiện viêm phổi do nấm. Nên dùng liệu pháp kháng nấm theo kinh nghiệm nếu liệu pháp kháng khuẩn không hiệu quả trong vòng 72 giờ. Ở những bệnh nhân bị viêm phổi dai dẳng, nhiễm Pneumocystis jirovecii hoặc nghi ngờ và xác định nhiễm virus bằng nội soi phế quản và rửa phế quản phế nang và điều trị thích hợp. Posaconazole, một thuốc chống nấm triazole thế hệ 2, được chỉ định để dự phòng ban đầu ở những bệnh nhân 13 tuổi có nguy cơ cao bị xâm lấn Aspergillus hoặc Candida nhiễm trùng do ức chế miễn dịch. Acyclovir hoặc valacyclovir dự phòng thường được khuyến cáo cho tất cả các bệnh nhân.

Truyền dịch và kiềm hóa nước tiểu hoặc theo dõi điện giải để ngăn ngừa tăng axit uric máu, tăng phosphate máu, hạ và tăng kali máu, (ví dụ hội chứng phân ly giải u) xảy ra do sự ly giải nhanh các tế bào bạch cầu trong giai đoạn điều trị ban đầu (đặc biệt là ở ALL).

Hỗ trợ tâm lý có thể giúp bệnh nhân và gia đình của họ trải qua cơn sốc của bệnh tật và sự chặt chẽ của điều trị đối với một tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

Tài liệu tham khảo về điều trị

  1. 1. Stone RM, Mandrekar SJ, Sanford BL, et al: Midostaurin plus chemotherapy for acute myeloid leukemia with a FLT3 mutation. N Engl J Med 377:454–464, 2017.

  2. 2. Wei AH, Dohner H, Pocock C, et al: Oral azacitidine maintenance therapy for acute myeloid leukemia in first remission. N Engl J Med 383:2526–2537, 2020. doi: 10.1056/NEJMoa2004444

  3. 3. Lancet JE, Uy GL, Cortes JE, et al: CPX-351 (cytarabine and daunorubicin) liposome for injection versus conventional cytarabine plus daunorubicin in older patients with newly diagnosed secondary acute myeloid leukemia. J Clin Oncol 36:2684–2692, 2018.

  4. 4. Lo-Coco F, Avvisati G, Vignetti M, et al: Retinoic acid and arsenic trioxide for acute promyelocytic leukemia. N Engl J Med 369:111–121, 2013.

  5. 5. DiNardo CD, Jonas BA, Pullarkat V, et al: Azacitidine and venetoclax in previously untreated acute myeloid leukemia. N Engl J Med 383:617–629, 2020. doi: 10.1056/NEJMoa2012971

  6. 6. Perl AE, Martinelli G, Cortes JE, et al: Gilteritinib or chemotherapy for relapsed or refractory FLT3-mutated AML. N Engl J Med 381:1728–1740. 2019.

  7. 7. Pelosi E, Castelli G, Testa U: CD123 a Therapeutic Target for Acute Myeloid Leukemia and Blastic Plasmocytoid Dendritic Neoplasm. Int J Mol Sci 24(3):2718, 2023 doi:10.3390/ijms24032718

Tiên lượng về AML

Tỷ lệ thuyên giảm khi điều trị tấn công dao động từ 50% đến 85% (1). Tỷ lệ sống không bệnh kéo dài chiếm 20 đến 40% nhưng tổng thế là 40 đến 50% ở những bệnh nhân trẻ được điều trị bằng hóa trị liệu mạnh hoặc ghép tế bào gốc.

Các yếu tố tiên lượng giúp xác định phác đồ và cường độ điều trị; bệnh nhân có các đặc điểm tiên lượng tiêu cực mạnh thường được điều trị bằng các hình thức điều trị cường độ cao, sau đó là cấy ghép tế bào gốc toàn thể. Ở những bệnh nhân này, những lợi ích tiềm tàng của liệu pháp cường độ cao được cho là biện minh cho việc tăng độc tính điều trị.

Kiểu nhân của tế bào Bệnh bạch cầu là một yếu tố tiên lượng quan trọng. Dựa vào sự sắp xếp lại nhiễm sắc thể cụ thể, ba nhóm lâm sàng đã được xác định: thuận lợi, trung bình và kém Tiên lượng của bệnh bạch cầu cấp dòng tủy dựa trên một số bất thường tế bào).

Bảng
Bảng

Bất thường di truyền phân tử đang quan trọng hơn trong việc điều chỉnh tiên lượng và điều trị AML. Nhiều đột biến khác nhau tồn tại; Chúng được phân loại thành các nhóm dựa trên ảnh hưởng của chúng đến tiên lượng và điều trị. Bệnh nhân có AML trung bình 5 đột biến gen tái phát. Bệnh nhân có đột biến NPM1 hoặc CEBPA có tiên lượng thuận lợi hơn. Mặt khác, các đột biến ở FltFLT3 kinase có tiên lượng xấu hơn (ngay cả khi bệnh nhân có cả đột biến NPM1 có lợi).

Các yếu tố khác cho thấy tiên lượng kém hơn bao gồm

Các yếu tố tiên lượng bất lợi đặc hiệu của bệnh nhân bao gồm độ tuổi ≥ 65, tình trạng hoạt động kém, và các bệnh kèm theo. Bệnh nhân lớn tuổi có nhiều khả năng có bất thường về tế bào học (xem bảng Tiên lượng của AML dựa trên một số bất thường tế bào), AML thứ phát, và AML kháng với nhiều loại thuốc.

Bệnh tồn dư tối thiểu được định nghĩa là có < 0,1 đến 0,01% (dựa trên xét nghiệm) các tế bào bạch cầu trong tủy xương. Trong AML, bệnh tồn dư tối thiểu có thể được đánh giá bằng phát hiện tế bào dòng chảy đa tham số liên quan đến kiểu hình miễn dịch của bạch cầu hoặc bằng phản ứng chuỗi polymerase đặc hiệu (PCR). Các công cụ này là chính xác về mặt tiên lượng nhưng không hoàn toàn sẵn sàng để sử dụng thường quy trong thực hành lâm sàng.

Tài liệu tham khảo về tiên lượng bệnh

  1. 1. Döhner H, Wei AH, Appelbaum FR, et al. Diagnosis and management of AML in adults: 2022 recommendations from an international expert panel on behalf of the ELN. Blood 2022;140(12):1345-1377. doi:10.1182/blood.2022016867

Những điểm chính

  • Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy (AML) phổ biến nhất ở người lớn.

  • Phân thành một số thể phụ, dựa trên đặc điểm tế bào dòng tủy rất non.

  • Bất thường di truyền tế bào và phân tử là phổ biến và có liên quan đến tiên lượng và điều trị.

  • Ở những bệnh nhân phù hợp về mặt y tế, điều trị bằng hóa trị liệu cảm ứng và củng cố, tiếp theo là ghép tế bào gốc tạo máu đồng loài (ở những bệnh nhân có các đặc điểm di truyền trung gian và không thuận lợi).

  • Ở những bệnh nhân yếu, điều trị bằng các phác đồ ít chuyên sâu hơn như thuốc ức chế methyltransferase DNA và xem xét việc ghép tế bào gốc tạo máu.

  • Ở những bệnh nhân có bệnh tái phát và/hoặc kháng thuốc, điều trị bằng hóa trị liệu tiếp theo là ghép tế bào gốc tạo máu đồng loài khi có thể, hoặc sử dụng các liệu pháp điều trị đích.

Thông tin thêm

Tài nguyên bằng tiếng Anh sau đây có thể hữu ích. Vui lòng lưu ý rằng CẨM NANG không chịu trách nhiệm về nội dung của tài liệu này.

  1. Leukemia and Lymphoma Society: Resources for Healthcare Professionals: Provides information on education programs and conferences and resources for referrals to specialty care